Mình từng nghĩ rằng, để viết sách, mình cần phải thật giỏi, thật am hiểu, thật khác biệt. Nhưng hóa ra, điều cần nhất lại là… lòng can đảm.

Mình vẫn nhớ thời điểm mình ấp ủ cuốn sách đầu tiên. Khi ấy, mình đặt mục tiêu sẽ xuất bản sách trước năm 30 tuổi. Nhưng bản thảo đầu tay mình gửi đi đã bị từ chối. Mình buồn, nản, có lúc định dừng lại. Nhưng rồi mình chọn tiếp tục, chọn viết lại, chọn tin rằng nếu câu chữ của mình xuất phát từ trái tim, thì sớm muộn gì nó cũng chạm được vào một ai đó. Và thật may, sau gần hai năm kiên trì, mình đã xuất bản được cuốn sách đầu tiên. Không phải là một cuốn best-seller, nhưng là một chiến thắng thầm lặng của sự can đảm.
Vì vậy, nếu bạn đang cầm trong tay ước mơ viết sách, nhưng vẫn loay hoay, sợ chưa đủ hay, sợ bị đánh giá, sợ không ai đọc… thì bài viết này là dành cho bạn. Mình sẽ cùng bạn đi qua những lý do khiến chúng ta chùn bước, và chia sẻ những cách để bạn có thể vượt qua nỗi sợ, đủ dũng khí để bắt đầu hành trình viết sách của riêng mình.
Nội Dung
- Câu chuyện về Ellen và bài học về sự chiến thắng thực sự
- Giúp bạn trở thành cây viết chuyên nghiệp. Kiếm tiền bằng nghề viết. Giới thiệu tới bạn thông tin khóa học của mình nhé.
- 5 cách để vượt qua nỗi sợ và có can đảm khi viết sách
- CÁCH 1: ĐỪNG ĐỢI SẴN SÀNG RỒI MỚI VIẾT SÁCH
- CÁCH 3: BẮT ĐẦU VỚI MỤC TIÊU NHỎ NHẤT
- Một vài mẹo hỗ trợ bạn duy trì:
- CÁCH 4: TỰ NHẮC MÌNH: VIẾT LÀ ĐỂ CHO ĐI, KHÔNG PHẢI ĐỂ CHỨNG MINH ĐIỀU GÌ!
- CÁCH 5: TÌM MỘT NGƯỜI ĐỒNG HÀNH VÀ NÓI RA LỜI CAM KẾT
Câu chuyện về Ellen và bài học về sự chiến thắng thực sự
Brené Brown là một nhà nghiên cứu xã hội học nổi tiếng người Mỹ, được biết đến với các công trình về sự dễ tổn thương, lòng can đảm và kết nối con người. Những bài TED Talk của bà thu hút hàng chục triệu lượt xem và bài nói chuyện “The Call to Courage” phát trên Netflix là một trong những chia sẻ sâu sắc nhất về lòng can đảm. Bà nói về lòng can đảm như một lựa chọn rất đỗi đời thường: dám mở lòng, dám hiện diện, dám yếu đuối và vẫn bước tới.

Trong bài nói chuyện, bà đã kể về cô con gái tham gia cuộc thi bơi, mình có chia sẻ chi tiết ở bên dưới:
– “90 mét, bơi ếch, con phải bơi.”
Tôi nói: “Khó đấy.”
Bạn con bé nói con bé có thể bỏ nhóm.
Tức là trong sự kiện bơi, người ta sẽ gọi: “90 mét bơi ếch nữ, và rồi có nhóm 1, nhóm 2, nhóm 3…” Và nếu ai không muốn thi thì chỉ cần không ra, gọi là bỏ nhóm. Bạn của con bé đã nói: “Khi nhóm cậu được gọi, cậu đừng ra là được.”
Giúp bạn trở thành cây viết chuyên nghiệp. Kiếm tiền bằng nghề viết. Giới thiệu tới bạn thông tin khóa học của mình nhé.
TÌM HIỂU THÊMTôi hiểu cảm giác đó. Tôi cũng từng bỏ thi ở những cuộc thi lớn. Và lần này, tôi nói với con bé:
– “Con làm được.”
Nó hỏi lại: “Được sao ạ?”
Tôi đáp: “Tất nhiên, mẹ nghĩ đó là một lựa chọn. Nếu con không thi, con sẽ phải làm việc với huấn luyện viên.”
Con bé hỏi: “Bố mẹ có cấm túc con không?”
Tôi trả lời: “Không. Đây là lựa chọn của con mà.”
Con bé òa khóc:
– “Con không thắng được đâu…”
Tôi nói:
– “Con sẽ không thắng được, chắc chắn là vậy. Nhưng con biết không? Có những lúc chiến thắng không phải là về nhất. Có những lúc chiến thắng là có đủ can đảm để làm một việc gì đó. Có thể chiến thắng với con là nhảy từ trên bục xuống và bị ướt. Có thể, như vậy là con đã chiến thắng rồi. Chiến thắng có thể là như thế đấy.”
Nó lại hỏi:
– “Nếu con bỏ nhóm thì con không bị cấm túc đúng không ạ?”
Tôi đáp:
– “Đúng vậy.”
Rồi đến ngày thi, chúng tôi có mặt ở đó. Họ gọi nhóm. Chúng tôi không thấy Ellen đâu cả.
Và rồi, đến phút cuối cùng, con bé xuất hiện, đứng ở bục số 8.
Súng nổ. Cuộc đua bắt đầu.
Tôi nhìn thấy con bé, nó đang rất vất vả, rất cố gắng. Đến khoảng 70 mét, tôi thấy nó ngó sang các làn khác. Vẻ mặt nó như thể đang nghĩ:
“Mình vẫn đang dẫn đầu này!”
“Chúa ơi, mình đang dẫn đầu!”
Rồi khi bơi 20 mét cuối, nó nhận ra… bể bơi không còn ai đang bơi cả.
Nó đã bị bỏ lại quá xa. Tất cả những người khác đã bơi xong, ra khỏi bể.
Khi Ellen về đích, không chỉ nhóm mình mà nhóm tiếp theo đã lên bục, sẵn sàng thi.
Tôi thấy con bé cố hết sức để trèo ra khỏi bể. Đây là một cuộc đua lớn, bơi được 90 mét thật sự rất mất sức. Tôi thấy con bé dừng lại bên huấn luyện viên. Anh quỳ một chân xuống và hai người nói chuyện. Ellen lắc đầu. Nó vẫn đeo kính bơi, nhưng tôi biết, nó đang khóc.
Rồi con bé tiến về phía tôi.
Chúng tôi cổ vũ con như thể nó đang thi vòng loại Olympic:
“Cố lên! Cố lên!”
Trong bể bơi, chỉ còn mỗi mình Ellen. Cả sân đều nhìn nó, như thể:
“Xong giùm đi, cố lên, làm ơn.”
Con bé trèo ra khỏi bể, tháo kính bơi. Tôi nghĩ con đang xấu hổ, mệt mỏi và kiệt sức.
Nó hỏi tôi:
– “Con chửi bậy một lần được không ạ?”
Tôi đáp:
– “Đúng vậy.”
Rồi đến ngày thi, chúng tôi có mặt ở đó. Họ gọi nhóm. Chúng tôi không thấy Ellen đâu cả.
Và rồi, đến phút cuối cùng, con bé xuất hiện, đứng ở bục số 8.
Súng nổ. Cuộc đua bắt đầu.
Tôi nhìn thấy con bé, nó đang rất vất vả, rất cố gắng. Đến khoảng 70 mét, tôi thấy nó ngó sang các làn khác. Vẻ mặt nó như thể đang nghĩ:
“Mình vẫn đang dẫn đầu này!”
“Chúa ơi, mình đang dẫn đầu!”
Rồi khi bơi 20 mét cuối, nó nhận ra… bể bơi không còn ai đang bơi cả.
Nó đã bị bỏ lại quá xa. Tất cả những người khác đã bơi xong, ra khỏi bể.
Khi Ellen về đích, không chỉ nhóm mình mà nhóm tiếp theo đã lên bục, sẵn sàng thi.
Tôi thấy con bé cố hết sức để trèo ra khỏi bể. Đây là một cuộc đua lớn, bơi được 90 mét thật sự rất mất sức. Tôi thấy con bé dừng lại bên huấn luyện viên. Anh quỳ một chân xuống và hai người nói chuyện. Ellen lắc đầu. Nó vẫn đeo kính bơi, nhưng tôi biết, nó đang khóc.
Rồi con bé tiến về phía tôi.
Chúng tôi cổ vũ con như thể nó đang thi vòng loại Olympic:
“Cố lên! Cố lên!”
Trong bể bơi, chỉ còn mỗi mình Ellen. Cả sân đều nhìn nó, như thể:
“Xong giùm đi, cố lên, làm ơn.”
Con bé trèo ra khỏi bể, tháo kính bơi. Tôi nghĩ con đang xấu hổ, mệt mỏi và kiệt sức.
Nó hỏi tôi:
– “Con chửi bậy một lần được không ạ?”
Tôi đáp:
– “Được chứ. Con được chửi bậy một lần.”
Nó nói:
– “Hãm quá.”
Tôi cũng gật đầu:
– “Ừ, hãm thật.”
Nó dừng lại một chút, nhìn xuống đất, rồi nói:
– “Nhưng con đã dũng cảm, và con đã chiến thắng.”
Với tôi, con bé đã dũng cảm và chiến thắng.
Bà nói tiếp:
“Tổn thương là một việc rất khó khăn, nó đáng sợ và khiến ta cảm thấy nguy hiểm. Nhưng nó không đáng sợ và nguy hiểm bằng việc sống đến cuối đời mà vẫn phải tự hỏi, nếu mình mở lòng ra thì sao, nếu mình nói anh yêu em thì sẽ như thế nào, nếu mình nhảy từ bục xuống thì sao.
Hãy mở lòng ra, hãy để người khác nhìn thấy bạn, hãy đáp lại tiếng gọi của sự can đảm, và hãy nhảy từ bục xuống, vì bạn xứng đáng với điều đó. Bạn xứng đáng được dũng cảm.”
Mình muốn dùng câu chuyện này để nói về quá trình quyết định viết một cuốn sách của một tác giả.
Bạn không cần là người viết giỏi nhất, không cần là người có nhiều bằng cấp hay kinh nghiệm nhất. Nhưng nếu trái tim bạn đang thôi thúc một điều gì đó cần được kể, nếu câu chuyện trong bạn đang gõ cửa để bước ra ngoài, thì việc đầu tiên không phải là viết hay, mà là dám viết.
Dám viết chương đầu tiên. Dám mở máy tính. Dám nói với chính mình, mình sẽ thử.
Có thể bạn sẽ không có hàng triệu độc giả. Nhưng bạn sẽ có sự kết nối với chính mình một cách trọn vẹn, can đảm nhất.
5 cách để vượt qua nỗi sợ và có can đảm khi viết sách
Mình hiểu rất rõ cảm giác sợ hãi khi bắt đầu viết sách là như thế nào, vì chính mình cũng từng trải qua. Có những ngày mình mở laptop ra, rồi lại đóng vào vì không biết nên bắt đầu từ đâu, không biết liệu câu chuyện của mình có đủ giá trị để người khác đọc không. Mình từng có một nỗi sợ vô hình rằng mình chưa đủ trải nghiệm như người ta, chưa đủ kiến thức như những người giỏi hơn, chưa đủ từng trải để có thể viết một cuốn sách xứng đáng với chữ “tác giả”.
Nỗi sợ vô hình đó đủ để làm mình tê liệt và trì hoãn mãi. Việc viết, vốn là điều mình yêu, bỗng trở nên rất khó, rất nặng, rất áp lực. Nhưng chính trong những ngày đó, mình đã học được rằng, viết không phải là để chứng minh mình giỏi, mà là để kết nối lại với điều mình tin là đúng. Viết không phải để làm vừa lòng ai, mà là để thành thật với chính mình.
Và từ sự thành thật đó, mình tìm ra những cách để bước qua nỗi sợ. Nếu bạn cũng đang chần chừ như mình từng chần chừ, thì 5 cách dưới đây có thể sẽ là một điểm tựa để bạn bắt đầu hành trình viết sách với sự can đảm và nhẹ nhàng hơn.
-> ĐỌC THÊM: TỰ XUẤT BẢN SÁCH HAY BÁN BẢN QUYỀN SÁCH
-> ĐỌC THÊM: Tự học viết content từ con số 0: hành trình đầy đủ cho người mới bắt đầu
CÁCH 1: ĐỪNG ĐỢI SẴN SÀNG RỒI MỚI VIẾT SÁCH
Mình từng nghĩ: “Để viết sách, chắc chắn phải học thêm, trải nghiệm thêm khị đến khi nào thực sự sẵn sàng rồi hẳn viết.” Nhưng sự thật là, càng đợi hoàn hảo, bạn càng trì hoãn.
Sự sẵn sàng sẽ không bao giờ đến. Mà lòng can đảm được tạo ra khi bạn chấp nhận bắt đầu với phiên bản chưa hoàn hảo của chính mình. Bạn hãy cứ viết vài dòng đầu tiên. Viết sai rồi sửa. Viết dở rồi khá lên. Đó là tiến trình thật sự của một cuốn sách.
Bạn có biết là nhiều tác giả nổi tiếng trên thế giới họ cũng đã có những nổi sợ khi bắt đầu viết sách?
Elizabeth Gilbert, tác giả của cuốn sách bán chạy toàn cầu Eat, Pray, Love – tác phẩm được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ và chuyển thể thành phim, từng tin rằng bản thảo của mình sẽ là một thất bại. Cô kể rằng mình đã viết trong nỗi lo lắng, tự nhủ: “Nếu cuốn sách này dở, thì cũng không hoàn toàn là lỗi của mình. Việc của mình là viết.”
Steven Pressfield, người sau này được biết đến rộng rãi với The War of Art – cuốn sách kinh điển về sáng tạo cũng đã trải qua gần 20 năm thất bại, làm công việc lao động chân tay, sống chật vật, và viết trong im lặng mà không ai biết đến. Ông thú nhận rằng điều khó nhất không phải là viết, mà là ngồi xuống để viết, mỗi ngày.
Cheryl Strayed, tác giả của Wild – cuốn hồi ký được đề cử Oprah’s Book Club và chuyển thể thành phim do Reese Witherspoon thủ vai đã viết cuốn sách giữa lúc cuộc đời tan vỡ, mất mẹ, hôn nhân đổ vỡ, và bản thân đang nghiện ngập, mất phương hướng. Cô đã viết từng đoạn ngắn, như một cách để tự chữa lành.
Những tác giả ấy trước khi được cả thế giới biết đến, họ cũng từng bắt đầu như bạn và mình, họ bắt đầu với nỗi sợ, sự nghi ngờ,… Nhưng trên tất cả, họ đã lựa chọn bắt tay vào viết mà không mong cầu gì hơn ngoài việc được viết cho chính bản thân trước khi cho người khác.
Mình từng đặt mục tiêu sẽ có cuốn sách đầu tay trước tuổi 30. Mình viết một bản thảo rất tâm huyết và gửi đến nhà xuất bản với niềm tin và cả sự hồi hộp của người mới bắt đầu. Nhưng rồi, bản thảo ấy không được chọn. Khi nhận được phản hồi từ chối, mình buồn, và thật lòng mà nói, có phần hụt hẫng. Nhưng điều mình nhớ mãi không phải là sự từ chối đó, mà là lời gợi ý rất chân thành từ chị biên tập viên: “Chị thấy em có một thế mạnh khác. Nếu viết theo hướng này, khả năng xuất bản sẽ cao hơn.”
Không phải ai cũng may mắn nhận được sự góp ý đầy tin tưởng như vậy. Và chính lời động viên ấy đã trở thành một điểm tựa tinh thần để mình lấy lại can đảm. Mình quyết định bắt đầu lại với một đề tài hoàn toàn mới, mình viết về những người Việt trẻ đang tạo dấu ấn ở năm châu. Thật ra, khi bắt đầu viết lại, mình vẫn rất sợ. Sợ không đủ sâu, sợ câu chuyện mình chưa hay, sợ viết xong mà gửi đi lại nhận thêm một cái lắc đầu nữa.
Nhưng rồi mình nghĩ, nếu mình cứ mãi sợ, thì cuốn sách ấy sẽ không bao giờ được viết. Nếu mình không dám viết xong và gửi đi, thì làm sao có ngày được nhìn thấy sách mình in thành hình, cầm trên tay, để lan tỏa đến những người mình muốn chạm tới?
Cuối cùng, Rạng danh tài trí Việt năm châu ra đời không phải từ sự sẵn sàng tuyệt đối, mà từ một khoảnh khắc mình dám tiếp tục dù trong lòng vẫn còn đầy lo lắng. Mình hiểu, đôi khi thứ mình cần không phải là một ý tưởng vĩ đại, mà chỉ là một lời tin tưởng đủ để khiến mình bước tiếp, và một quyết định nhỏ rằng: mình sẽ không bỏ cuộc.

Vậy nên nếu bạn đang đợi đến khi “đủ” mới viết sách, mình mong bạn sẽ nhớ rằng “đủ” là thứ được hình thành khi bạn đang làm, chứ không phải là điều bạn có sẵn từ đầu. Hãy cứ viết, với tất cả sự chưa hoàn hảo của mình, vì can đảm không phải là viết mà không sợ, mà là viết dù vẫn còn sợ.
CÁCH 2: NGHĨ ĐẾN ĐỐI TƯỢNG ĐỘC GIẢ CỤ THỂ VÀ VIẾT SÁCH CHO HỌ
Một trong những điều khiến nhiều người sợ bắt đầu viết sách là vì họ nghĩ cuốn sách của mình phải thật hay, thật phổ quát, thật “bao trùm”. Nhưng sự thật là không ai viết cho tất cả mọi người, và càng cố làm hài lòng số đông, bạn sẽ càng khó viết, càng mất phương hướng.
Mình từng như vậy. Có giai đoạn mình loay hoay với ý tưởng, cứ viết rồi xoá vì sợ “viết như vậy ai sẽ đọc?”. Cho đến khi mình học được một điều rất quan trọng: viết sách cũng cần chọn ngách, giống như bạn đang viết một bức thư gửi cho một người cụ thể nào đấy.
Khi viết Rạng danh tài trí Việt năm châu, mình không viết cho tất cả mọi người, mà viết cho người trẻ, đặc biệt là những bạn đang tìm kiếm hình mẫu sống tích cực, khát khao vươn ra thế giới nhưng còn thiếu động lực. Nhờ hình dung rõ người mình đang muốn nói chuyện cùng, mình biết nên kể câu chuyện nào, chọn nhân vật nào, chi tiết nào và dùng giọng văn ra sao để kết nối được với họ.
Rất nhiều cuốn sách của DIMI BOOK cũng bắt đầu như vậy, từ một đối tượng cụ thể, một nhóm người mà tác giả thực sự muốn đồng hành và truyền cảm hứng:
Những nẻo đường nước Mỹ – tập trung vào nhóm đối tượng mong muốn được hiểu sâu sắc hơn về nước Mỹ ở góc độ văn hoá, con người, kiến trúc…

Đừng xin hãy bán – tập trung vào nhóm làm tiếp thị thể thao, những ai quan tâm đến SEA Games 31.

Nếu bạn còn đang bối rối chưa biết nên viết gì, bạn có thể thử cách này:
Hãy nghĩ đến một người, một người vừa mới quen, người bạn cũ, một học trò, một khách hàng, hoặc chính bạn,… người từng khao khát có được câu trả lời cho một vấn đề, một nỗi đau, hoặc đang cần được an ủi, yêu thương, truyền động lực…
Khi bạn viết thật sâu cho một người, rồi từ một người sẽ mở rộng ra một nhóm nhỏ, cuốn sách của bạn lại có cơ hội lan rộng đến nhiều người hơn bạn tưởng.
CÁCH 3: BẮT ĐẦU VỚI MỤC TIÊU NHỎ NHẤT
Mình mất đến hai năm chỉ để… suy nghĩ về chuyện viết sách. Hai năm đó, mỗi khi mở file bản thảo ra, mình lại tự hỏi: “Liệu mình có đủ giỏi để viết không?”, “Liệu ai sẽ đọc cuốn sách của mình?”, “Liệu có ai đó chê cười không?”. Rồi lại gập máy tính lại. Mình không viết được dòng nào.
Lý do không phải vì mình không biết viết. Mà vì mình chưa đủ can đảm để bắt đầu. Mình nghĩ rằng viết sách là một việc lớn lao, cần một động lực lớn lao, một tầm nhìn rộng lớn hơn. Và mình thì chưa đủ bất kỳ điều gì trong số đó. Mình cũng không có ai đồng hành, không có ai cổ vũ hay nói với mình rằng: “Bạn làm được mà!”
Cho đến một ngày, mình nhìn thấy hai người quen của mình, họ gần bằng tuổi nhưng đã có cuốn sách đầu tay của riêng họ. Mình đã nhắn tin hỏi: “Làm sao để chị viết được một cuốn sách?” Và câu trả lời của họ khiến mình giật mình:
“Mình bắt đầu với mục tiêu nhỏ nhất. Mỗi ngày chỉ cần viết 500 chữ. Cứ viết thôi.”
Từ đó, mình chia nhỏ mọi thứ ra. Mình không còn nghĩ đến chuyện hoàn thành cả một bản thảo dày 50.000 từ. Mình chỉ nghĩ đến mỗi ngày viết bao nhiêu, mỗi tuần hoàn thành một phần nhỏ. Thời điểm đó, mình quyết định về quê, tắt hết công việc, không nhận thêm dự án nào. Mình đặt mục tiêu viết xong bản thảo trong 2 tháng và mình đã làm được.
Thật ra, ai cũng có thể làm được điều đó. Chỉ cần bạn ngừng nghĩ về bức tranh quá lớn, mà bắt đầu bằng một bước rất nhỏ và rõ ràng, thì sự tiến bộ sẽ đến. Một ngày 500 chữ. Một tuần một chương. Một tháng một bản thảo sơ khai.
Ví dụ một bản thảo khoảng 200 trang, khổ 14,5 x 20,5, bạn cần viết đủ 50.000 từ, vậy thời gian chia như thế nào cho một ngày để 2 tháng sau bạn hoàn thành được?
Số từ mỗi ngày cần viết: 50.000 / 60 = 834 từ/ngày
Bạn có thấy mục tiêu đơn giản hơn không nào?
Một tháng sau, bạn có thể hoàn thành được 1/2 chặng đường, và một tháng tiếp theo, bạn đã hoàn thành được bản thảo sơ bộ đầu tiên.
Bạn đừng suy nghĩ quá nhiều đến chuyện câu chữ chưa hay, nội dung đang thiếu logic, bản thảo vẫn chưa đủ hoàn hảo,… Chuyện biên tập, chỉnh sửa chúng ta sẽ làm sau khi có bản thảo hoàn thiện. Hãy nhớ rằng: “Chúng ta cần hoàn thiện trước khi hoàn hảo nhé!”.
BẠN CẦN TIẾP TỤC ĐI TỚI, ĐỪNG NHÌN LẠI, ĐỪNG NGHĨ NGỢI MÀ HÃY VIẾT MỖI NGÀY, MỘT ÍT, MỘT ÍT
Một vài mẹo hỗ trợ bạn duy trì:
- Viết buổi sáng sớm hoặc buổi tối muộn, khi tâm trí yên tĩnh. Như mình thường viết vào lúc 5h sáng, tập trung cao độ trong 2 tiếng. Mình viết tốc độ nhanh thì sẽ có được 2000 – 3000 từ trong 1 tiếng, còn bạn có thể chậm hơn, hoặc nhanh hơn nữa thì tuỳ vào năng lực của từng người mà có mục tiêu phù hợp nhé!
- Đừng chỉnh sửa trong lúc viết – tập trung viết xong phần đầu tiên. Mình có nhấn mạnh ý này ở trên, bạn chỉ cần viết trước, chỉnh sửa sẽ làm ở khâu biên tập.
- Chia nhỏ theo mục/chương – mỗi chương khoảng 2.000–3.000 từ → mỗi tuần hoàn thành 2–3 chương. Bạn cần thiết lập chi tiết mỗi chương cần bao nhiêu từ để đạt 50.000 cho tổng. Nếu bản thảo có 5 chương, thì trung bình mỗi chương là 10.000 từ, hoặc có vài chương ít hơn, vài chương nhiều hơn, tuỳ vào mức độ ưu tiên chương nào là nền tảng cốt lõi của bản thảo.
- Đặt mục tiêu theo ngày thay vì theo dự án lớn, ví dụ: “Hôm nay viết xong phần mở đầu Chương 1”, không phải “viết xong cuốn sách”. Hôm nay mình viết 1000 chữ sẽ dễ dàng hơn là hôm bay mình viết xong Chương 1 nhỉ?
CÁCH 4: TỰ NHẮC MÌNH: VIẾT LÀ ĐỂ CHO ĐI, KHÔNG PHẢI ĐỂ CHỨNG MINH ĐIỀU GÌ!
Khi mình bắt đầu viết cuốn sách thứ hai Khởi nghiệp: Lựa chọn hay bản năng?, mình không nghĩ đến việc chứng minh điều gì lớn lao. Mình chỉ nghĩ: mình biết quá nhiều bạn trẻ khởi nghiệp sớm, dấn thân với nhiều lý do khác nhau, có người vì đam mê, có người vì hoàn cảnh, và có người đơn giản là vì… bản năng.
Mỗi người đều có một câu chuyện đặc biệt. Có những đoạn đường khiến mình lặng người khi nghe kể, có những lựa chọn táo bạo mà mình thấy chính mình ngày xưa trong đó. Và mình nghĩ: Tại sao những câu chuyện ấy lại không được kể ra? Tại sao mình không là người viết lại, nếu mình đã may mắn được lắng nghe?
Mình bắt đầu viết không phải vì mình là chuyên gia khởi nghiệp. Mình viết vì mình muốn trao lại một điều gì đó cho những người đang đi con đường đó, gửi đến độc giả một góc nhìn, một lời nhắn, một sự đồng cảm.
Và rồi mình nói với chính mình:
“Chỉ cần một người đọc thấy mình trong trang sách ấy, cảm thấy được thấu hiểu, và có thêm động lực để bắt đầu khởi nghiệp, thì đó đã là một lý do đủ lớn để mình viết.”
Từ khoảnh khắc đó, mình không còn sợ việc bản thảo có được đánh giá cao hay không, có in ra bao nhiêu bản hay không. Mình chỉ viết với tất cả sự chân thành, vì mình tin rằng viết sách là để cho đi, chứ không phải để chứng minh rằng mình giỏi hay đặc biệt. Rồi cuốn sách sẽ sống một cuộc đời riêng của nó, và mình tin là sách là một di sản sẽ lưu truyền nhiều đời về sau.
Khi bạn giữ được tâm thế đó, mọi áp lực sẽ nhẹ đi rất nhiều. Và bạn sẽ thấy viết chính là một hành trình trao tặng điều đẹp đẽ nhất mà bạn đã từng sống, từng hiểu, từng đi qua để trao đi đến với người khác.
Vậy nên hãy tự nhắc mình: Viết là để cho đi, không phải để chứng minh điều gì cả? Bạn sẽ cảm thấy tuyệt vời khi một bản thảo được hoàn thiện.
CÁCH 5: TÌM MỘT NGƯỜI ĐỒNG HÀNH VÀ NÓI RA LỜI CAM KẾT
Một trong những điều khó nhất không phải là viết, mà là bắt đầu viết một mình.
Mình từng rơi vào trạng thái rất cô đơn khi viết cuốn sách đầu tiên. Không ai biết mình đang viết. Không ai thúc đẩy hay lắng nghe mình kể về hành trình ấy. Mình viết trong im lặng, tự nghi ngờ, rồi lại tự xoá, cũng không biết bản thảo mình tốt hay chưa. Cho đến khi mình gửi đến nhà xuất bản, đó là lần đầu mình nghe được một lời nhận xét từ một người có chuyên môn góp ý thực lòng cho bản thảo của mình. Điều này cho mình cơ hội được nhìn lại, được biết bản thảo của mình đang ở đâu, và sự gợi mở ý tưởng cho bản thảo thứ hai từ chị biên tập bên nhà xuất bản là chài khoá mang mình đến với thế giới của những người làm xuất bản sách.
Mình bắt đầu bản thảo số 2, cũng là cuốn sách đầu tay với một người bạn, có cùng đam mê và cùng thế mạnh viết về nhân vật thành công tầm quốc tế. Có thêm một người nữa giúp tụi mình đồng hành với nhau được tốt hơn, hỗ trợ nhau, động viên và thúc đẩy nhau cùng đạt mục tiêu viết sách. Và cuốn sách thứ 2 mình cũng làm như thế với một người bạn cùng lớp đại học. Đi một mình hơi khó với mình nên mình tìm người đồng hành để đi nhanh hơn, cùng dắt tay nhau đi đến đích.
Dần dần, mình chia sẻ nhiều hơn, tìm được một cộng đồng những người đang viết giống mình, và rồi tìm thấy cả những người sẵn sàng đồng hành chuyên nghiệp trong vai trò biên tập, xuất bản, đồng cảm với con đường làm sách chuyên nghiệp – đó chính là đội ngũ DIMI BOOK mà mình cùng các cộng sự tạo nên.
Chính vì vậy, nếu bạn đang viết một mình và cảm thấy sợ hãi, hãy tìm một người bạn viết, hoặc một người hướng dẫn, đồng hành. Một người bạn tin tưởng, để bạn có thể nói:
“Mình đang viết. Có thể chưa hay, nhưng mình đang bắt đầu.”
Hoặc nếu chưa tìm thấy ai, hãy để tụi mình ở DIMI BOOK đồng hành cùng bạn. Chúng mình đã ở bên hàng trăm tác giả trong hành trình viết cuốn sách đầu tay từ lúc bạn còn đang hoài nghi chính mình, cho đến khi bạn cầm cuốn sách đã in lên tay. Tụi mình vừa có dịch vụ viết sách thuê, nhưng cũng có dịch vụ đồng hành cùng tác giả để hoàn thiện cuốn sách đầu tay nhanh nhất, bao gồm góp ý chi tiết cấu trúc bản thảo (outline, mục lục chi tiết), đến hướng dẫn hoàn thiện từng chương, từng phần và hoàn thiện bản thảo trong thời gian nhanh nhất, từ 1 đến 2 tháng.
Nếu bạn muốn được hỗ trợ và dẫn dắt trực tiếp từ Hạnh Nguyễn thì mình cũng có khoá học coaching 1:1 viết sách, đừng ngại liên hệ mình qua mail hanhnguyen@dimi.vn nhé.
Mình đã đọc những dòng tin nhắn và email từ các tác giả trẻ gửi về sau khi hoàn thành bản thảo đầu tay. Và thật sự, mình thấy biết ơn và xúc động.
Có người chia sẻ rằng, họ từng không dám nghĩ đến việc bắt đầu viết sách dù rất muốn trở thành một tác giả. Họ chỉ đơn giản là viết ra, rồi để đó. Vậy mà sau một lần được nhận lời góp ý, một lời động viên, một chút tin tưởng rằng “mình có thể viết được”, họ đã bắt đầu. Có người mất vài tháng, người mất vài năm, nhưng tất cả họ đều đang tiến gần đến ước mơ có một cuốn sách của riêng mình.
Là người đồng hành trong hành trình ấy, mình rất vui vì được chứng kiến sự trưởng thành từng bước của họ. Từng chương viết lại, từng khúc mắc vượt qua, từng lần gửi bản nháp đi với trái tim hồi hộp chờ đợi. Không có bản thảo nào hoàn hảo ngay từ đầu. Nhưng mỗi bản thảo đều chứa đựng nỗ lực rất lớn và một niềm tin âm thầm vào con đường viết.
Nếu bạn đang ở bước đầu tiên, còn đang sợ, chưa dám viết, chưa dám gửi đi, hãy tin rằng, bạn không hề đơn độc.
Có thể bạn sẽ gặp một người như mình, hay một ai đó luôn sẵn sàng đọc, góp ý, và tiếp sức để bạn viết hết hành trình đó.
Chúng ta không cần viết sách để được ngợi ca, mà viết để cho đi. Và bạn hoàn toàn xứng đáng với hành trình này.




Viết sách không phải là đặc quyền của những người “giỏi giang”, mà là món quà dành cho những người dám tin rằng câu chuyện của mình xứng đáng được lắng nghe.
Bạn không cần bắt đầu với một ý tưởng vĩ đại. Chỉ cần bắt đầu bằng một dòng chữ. Không cần chờ đến khi hết sợ, chỉ cần chọn viết trong lúc còn run rẩy.
Sự can đảm không đến từ việc biết mình sẽ thành công, mà từ việc vẫn viết dù chẳng ai hứa rằng sẽ có người đọc.
Và bạn không đi một mình. Mình vẫn ở đây, cùng bạn, như đã từng ở bên những tác giả đầu tay khác, từ bản thảo đầu tiên, đến ngày sách được in xong và ai đó cầm nó trên tay, cảm động vì thấy mình trong từng trang viết của bạn.
Một hình ảnh được chia sẻ từ một tác giả mới được DIMI BOOK đồng hành xuất bản sách, anh ấy thực sự đã tạo được cột mốc lớn trong sự nghiệp của mình với cuốn sách đầu tay NHỒI MÁU CƠ TIM & CÁCH TỰ CỨU MÌNH. Anh là ThS. BS CKII, Võ Anh Minh, hiện đang là Trưởng chuyên khoa Nội Tim Mạch và Can Thiệp Tim Mạch, bệnh viện ĐKQT Vinmec Central Park, TP.HCM.

Nếu bạn đã ấp ủ ý định viết sách, hãy bắt đầu hôm nay. Đừng đợi hoàn hảo. Đừng đợi đủ giỏi. Chỉ cần bạn đủ niềm tin và quyết tâm theo đến cùng.
Và nếu bạn cần một người đọc bản nháp đầu tiên, hãy gửi mình nhé!
Đăng ký nhận bài viết mới nhất của Hạnh qua email nhé.